chưa công khai đã ly hôn
Bộ Công an báo cáo về loạt đại án kinh tế, tham nhũng đặc biệt nghiêm trọng. TTO - Báo cáo của Chính phủ do Bộ trưởng Bộ Công an Tô Lâm thừa ủy quyền Thủ tướng ký báo cáo Quốc hội nêu rõ trong năm đã phát hiện 523 vụ phạm tội về tham nhũng và chức vụ, tăng 40,97%, trong đó khởi tố 501 vụ với 1.211 bị can.
Chưa Công Khai Đã Ly Hôn - (Chương 18) - Tác giả Đoản Miệt Tử Sai Sai Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Mặc dù chưa được chấp thuận chủ trương đầu tư dự án và Giấy phép thăm dò trữ lượng hết hạn đã lâu, nhưng Công ty Tân Hải vẫn tổ chức khai thác một cách bình thường, ổn định mà không bị kiểm tra, xử lý. Đáng nói hơn, ngoài khai thác khi chưa được cấp phép
Dương Mịch - Hứa Khải có quá nhiều cảnh hôn khiến Định luật tình yêu 80/20 đột ngột bị hoãn chiếu. Cứ tưởng sẽ được cắn đường ngập răng vào những ngày đầu đông lạnh lẽo nhờ bởi câu chuyện tình yêu chị em của Dương Mịch - Hứa Khải, thế nhưng sau chưa đầy 1 ngày thông báo phát, người hâm mộ
Luật sư tư vấn hồ sơ, trình tự thủ tục xin cấp, đổi căn cước công dân trực tuyến: 1900.6568 . Sau đây, Luật Dương Gia xin cung cấp mẫu tờ khai xin cấp thẻ căn cước công dân, hồ sơ cấp thẻ căn cước công dân và cách khai tờ khai mẫu CC01.
ninsziveela1973. Đồng hồ hình con nai trang trí ở trên mặt tường, kim ngắn chỉ về phía số "11". Một bàn thức ăn đẹp đẽ, tinh tế đều lạnh ngắt, cơm Tây trên bàn trừ bỏ hoa hồng cùng ngọn nến, còn một người đang nằm úp sấp. Mái tóc mềm mại của người nọ gục xuống bàn, mặt mày thanh tú, áo ngủ tơ tằm rộng thùng thình, màu áo ngủ màu xanh thẫm làm nổi bậc làn da đặc biệt trắng của cậu, hai cái đùi trắng lại thẳng, che dấu dưới khăn trải Tây Ninh lười biếng ngáp, chậm rãi từ trên bàn cơm đứng lên mắt nhìn đồng hồ treo tường đối diện, mày khẽ nhăn lại. Đã trễ thế này mà Nghiêm Tự còn chưa trở về, sợ thật sự đã quên mất hôm nay là ngày kỷ niệm kết định đứng lên, nhưng vừa rồi ngủ say, dép lê không biết đá đi nơi nào, nhìn một vòng không thấy, cuối cùng vẫn là từ bàn ăn không tình nguyện mò đến dép lê vải bông tình nhân. Đôi dép lê này mua hồi năm ngoái, một đôi màu xanh da trời, một đôi đen trắng, Nghiêm Tự không quá thích dép lê đáng yêu, thế nhưng đại ảnh đế hai năm nay công tác bận rộn, rất ít khi mang Tây Ninh đi đến cửa sổ sát đất phía trước nhìn ra ngoài. Trong tiểu khu, đại bộ phận hộ gia đình đều đã tắt đèn, chỉ có mấy hộ vẫn sáng, tựa như những ngôi sao ít ỏi còn lại không bị đám sương mù dày đặc che khuất.— động vang lên thông báo, Kha Tây Ninh lập tức mò vào túi áo ngủ, mở ra liền thấy thất vọng phát hiện là dự báo thời tiết tri kỷ nhắc nhở sắp có mưa sáng sẽ có một hồi mưa to, vẫn là mưa sa gió giật, còn cộng thêm Thiên Lôi điện mẫu. Nhắc mới nhớ, nhìn ra bên ngoài tia chớp cùng nhau bùm bùm, còn rất hù Tây Ninh nhún vai, chủ động bấm số người nọ. Âm thanh vang lên mấy lần, cuối cùng bị trợ lý của hắn nhấc lý vừa nghe thì biết là Kha Tây Ninh. Sợ bị người xung quanh nghe được, vội vàng bưng di động hạ giọng nói "Bạn diễn của lão đại vẫn liên tục bị NG, đêm nay lão đại lại diễn cùng, anh có cái gì muốn tôi chuyển lời sao?"Kha Tây Ninh vui mừng mà nghĩ, vậy hẳn là không phải hắn quên ngày, mà là đại ảnh đế thật sự bận quá không thể phân thân, nên ngay cả thời gian nhắn tin chúc mừng đều không có."Không có việc gì." Kha Tây Ninh đem bức màn khép lại, lần nữa ngồi vào bàn cơm Tây, một hơi một hơi mà ăn luôn những món lạnh ngắt, chậm rãi mà nói rằng, "Cậu nói với lão Đại cậu, một lát nữa có mưa giông, thời điểm này đi ra ngoài rất nguy hiểm, bảo anh ấy nói với đạo diễn một câu, sớm kết thúc công việc đi."Nếu là diễn viên nhỏ tầm thường mà nêu yêu cầu với đạo diễn, gặp đạo diễn tính tình không tốt lắm, chờ đợi diễn viên... không bị đạo diễn đá thì chính là số kiếp bị nghe chửi. Ở giới giải trí cần phải có chút địa vị thì lời nói ra sẽ không giống nhau, đạo diễn sẽ e ngại mặt mũi đối phương mà nghe vài lý liên thanh nói vài câu "Được được", Kha Tây Ninh nghe được đầu kia có người gọi cậu ta, trợ lý liền vội vội vàng vàng cúp điện diện truyền đến tín hiệu dồn dập báo máy bận, Kha Tây Ninh nhìn thật sâu vào màn hình, liền tiếp tục đem tinh lực phóng tới thức ăn trên ăn trên bàn đều là do cậu làm, cho dù đã nguội lạnh, cậu cũng không nỡ đổ đi. Nhưng là trên thế gian mọi chuyện đều không như ý. Kha Tây Ninh vốn không thường xuyên nấu đồ ăn, tay nghề cùng lắm là lấp đầy bụng, một bàn thức ăn này đều là gối thêu hoa, nhìn không tồi, thực ra là giống nhau, món này không ngọt, thì chính là món kia quá mặn, nếm vài miếng rồi chính bản thân cậu liền không thể chịu được, bưng chén đĩa lên đem toàn bộ cơm thừa canh cặn ném vào trong thùng nước ào ào chảy xuôi xuống dưới làm trôi đi những bát đũa đang bẩn. Kha Tây Ninh một bên rửa chén một bên nghĩ, may mắn Nghiêm Tự đang công việc cho nên không trở về, nếu không sẽ bị soi mói đây là thức ăn cho người sao, còn không chừng muốn ngộ độc Kha Tây Ninh lắc lắc đầu, Nghiêm Tự chưa bao giờ biểu lộ ra lòng hắn cảm thấy khó ăn, cũng sẽ không rên một tiếng mà nuốt Tây Ninh càng nghĩ càng vui, ngay cả rửa chén bát bẩn khổ cực như thế nhưng cậu vẫn làm vui đến quên cả trời đất, còn ngâm nga hát. Bát đĩa còn chưa rửa xong, điện thoại lại vang Tây Ninh đem tay phải hướng khăn mặt tùy ý lau hai cái, bối rối mà lấy điện thoại di động từ tron túi quần ra nghe."Tây Tây." Đối phương cười hì hì name này cùng cùng ngữ khí, vừa nghe liền biết không phải Nghiêm Tây Ninh đem đầu nghiêng thành một trăm năm mươi độ, làm bả vai nâng lên, dùng bả vai cùng đầu kẹp lấy di động, trên tay vẫn không ngừng rửa bát."Lam Vũ?" Kha Tây Ninh nhướng mày, hỏi, "Cậu làm sao lại gọi tới đây?""Chỉ cho Nghiêm Tự nhà cậu gọi tới, không cho phép tôi gọi có phải không?" Lam Vũ thoáng có chút ăn dấm, nói đến chua Tây Ninh bị Lam Vũ chọc cười "Đừng lảm nhảm nữa, chính vì tôi cảm thấy cậu là một người bận rộn, làm sao có thời gian gọi điện thoại cho tôi."Lam Vũ và Kha Tây Ninh là bạn cùng phòng hồi đại học, hai người đều cùng cảnh ngộ, lần đầu tiên gặp mặt, gay đặc biệt như có ra-đa, khi nhận ra đối phương là đồng loại, rất tự nhiên liền trở thành bằng Lam Vũ là một người cực kì thuần khiết, Kha Tây Ninh cũng vậy, mà đối phương cũng không phải là loại hình mình thích. Lam Vũ thích tiểu ca ca tính tình tàn khốc một chút, Kha Tây Ninh thích loại trầm thục, chững chạc, giá trị sắc đẹp cũng phải cực kì cao – Nghiêm Vũ lúc ấy thích đội trưởng tennis của bọn họ, Kha Tây Ninh vĩnh viễn yêu thích một người chỉ nhìn trên tạp chí, một ngôi sao màn bạc cao đến không thể với tới Vũ theo đuổi đội trưởng tennis thất bại, sau đó cậu ta không chỉ nói qua một lần "Tôi theo đuổi đội trưởng khó khăn một trăm, thì cậu theo đuổi Nghiêm Tự khó khăn chính là một vạn."Kha Tây Ninh chọt mi hỏi nguyên nhân, Lam Vũ hừ một tiếng nói "Cái này còn hỏi, người cậu thích là minh tinh, làm sao nói câu đó được, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chơi. Cậu theo đuổi ngôi sao, nhưng tình cảm rất chân thành, thương tâm cũng là chính cậu."Lam Vũ nói những lời này quả thực không sai, khi đó bọn họ vẫn chỉ là một tân sinh viên. Ngồi trên bậc thang sân bóng rổ, Kha Tây Ninh cười cười nói "Tôi chỉ nói đùa giỡn một chút, Nghiêm Tự này mặt mũi tôi cũng chưa gặp, sợ ngay cả theo đuổi cũng không tính. Còn có... Hình mẫu cũng chỉ là hình mẫu, chính là bởi vì không có khả năng đạt được."Kha Tây Ninh loạng choạng chân, nhìn bầu trời xanh thẳm, khuôn mặt thiếu niên ngây ngô lại xinh đẹp, ánh mắt không giấu đi được vẻ non trước bọn họ nào có ai biết được, nhờ duyên phận đưa đẩy, Kha Tây Ninh thực sự đứng bên cạnh Nghiêm chỉ được gặp mặt, cậu còn cùng người ấy kết hôn — ở học kỳ sau của năm thứ hai, liền dâng một đóa hoa cúc cho người ta chà sánh với Lam Vũ cho tới bây giờ vẫn là người cô đơn, Kha Tây Ninh cũng đã kết hôn bảy Tây Ninh nói Lam Vũ là một người bận rộn tuyệt đối không phải giả. Lam Vũ là một tiểu thuyết gia trên mạng, viết về đam mỹ, cậu ta từ sáng tới tối phải viết một vạn chữ. Buổi sáng hơn bảy giờ mới rời giường, ngồi một giờ tàu điện ngầm đi đôi khi Kha Tây Ninh cảm thấy Lam Vũ so với ảnh đế Nghiêm Tự còn bận Vũ cười ha ha "Bởi vì hôm nay tớ nộp đơn xin thôi viêc, mấy ngày chờ nhân viên mới đến liền muốn chính thức đi, cho nên công ty không thể nào sắp xếp công việc cho tôi.""Thôi việc?" Kha Tây Ninh hỏi, "Cậu đây là muốn làm tác gia toàn thời gian hả?""Cái gì mà tác gia." Lam Vũ quơ quơ tay, thẹn thùng mà bưng mặt nói rằng, "Viết lách vớ vẩn thôi, viết lách vớ vẩn thôi."Cậu ta dừng một chút, ngữ khí hơi trầm "Tây Tây, cậu có biết nguyên nhân thôi việc của tôi là gì không?"Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ, nói "Công ty của các cậu không có mỹ nam, chỉ có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ cùng đàn ông đã kết hôn, cậu không có cơ hội tìm ra một tiểu ca ca"Lam Vũ "...""Không phải?" Kha Tây Ninh lại đoán, "Chẳng lẽ là cậu cảm thấy công việc quá mệt mỏi?"Lam Vũ thở dài, nói rằng "Cũng như coi là vậy đi, quyết định này chỉ là tạm thời. Buổi sáng ngày hôm qua tôi tỉ mỉ ngắm mặt mình trong gương, tôi là một thanh niên tốt, mỗi ngày thức đêm, ăn không quy luật, khóe mắt đều có nếp nhăn. Tôi tưởng tượng không được, tôi soái như vậy, làm sao có thể bị năm tháng bào mòn được, cho nên liền thôi việc chuyên tâm làm một chuyện..."Kha Tây Ninh cười cười "Làm ơn đi, cậu cũng sắp ba mươi, có nếp nhăn là rất bình thường."Lam Vũ hỏi "Chẳng lẽ cậu cũng có nếp nhăn?""Có chứ." Kha Tây Ninh làm như có thật mà gật gật đầu, cũng không thực sự để ý, "Đây là năm tháng cho chúng ta, cho nên bảy năm trước tôi diễn chính là tiểu thịt tươi, hiện tại chỉ có thể diễn tra nam bỏ vợ bỏ con."Kha Tây Ninh những lời này nói cũng là thật. Thời gian vốn là không thể lưu chuyển, thoắt một cái đã là nam nhân hai bảy hai tám, ở giới giải trí lăn lộn bảy năm vẫn không thể dẫn đầu, cũng chỉ có thể nhận một ít sản phẩm trong nước, tốt một chút liền nhận kịch cổ trang thần tượng làm nam số xem mặt, Kha Tây Ninh vẫn còn xinh đẹp, mặt nhỏ da trắng, dáng người cũng cân xứng, mặt mũi vẫn được cho là hiếm thấy, cơ thể cũng hết sức mềm dẻo. Nhưng sự thực giới giải trí chính là như vậy, nếu là người ra mắt sớm, khán giả sớm quen thuộc khuôn mặt, nhưng không thể có vai diễn động lòng người, điều này rất khó để nổi Vũ thay đổi cái đề tài "Đúng rồi, Nghiêm Tự có ở nhà không?""Không có." Kha Tây Ninh nói, "Anh ấy đêm nay có lịch diễn."Lam Vũ a một tiếng "Ngày kỷ niệm kết hôn cũng không cùng cậu kỷ niệm sao?"Kha Tây Ninh nhún vai "Không có biện pháp, đại ảnh đế bận, tôi một tháng cũng chỉ có thể nhìn thấy anh ấy mấy lần."Lam Vũ muốn nói Kha Tây Ninh nên để ý đến chuyện của Nghiêm Tự, giới giải trí này là nơi phồn hoa, nhiều chuyện bất ngờ lắm. Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn, chuyện phu phu bọn họ, vẫn là giao cho chính bọn họ tự giải quyết là tốt nhất, người ngoài nói cái gì đều vô Tây Ninh thấy Lam Vũ trầm mặc, cười nói "Thế nhưng mà ngược lại cậu còn nhớ rõ ngày kết hôn của tôi."Lam Vũ trong sáng mỉm cười "Có thể không nhớ rõ sao? Ngày ấy cũng quá kích thích."Kha Tây Ninh nghe vậy lại không khỏi cười này bảy năm trước, là lễ tốt nghiệp của các khóa trên, Kha Tây Ninh là khán giả không lên. Nhưng cậu lại mơ hồ, nằm nhoài trên bàn ngủ quên, đã quên thời gian hẹn cùng Nghiêm Tự. Độ tuổi sinh viên thì di động vĩnh viễn đều là yên lặng, Nghiêm Tự gọi điện thoại cho Kha Tây Ninh, cậu ngủ quên không nhận, sau đó Nghiêm Tự liền trực tiếp tìm Lam Vũ, nhờ Lam Vũ đánh thức Kha Tây này qua đi, cả lớp mơ hồ với nick name của Kha Tây Ninh bị Lam Vũ treo trên đầu. Ngày kết hôn đều có thể quên, thế nhưng còn có thể sống trong xã hội này hơn hai mươi năm....Ầm một tiếng, Lam Vũ hoảng sợ, lo lắng mà hỏi "Làm sao vậy, Tây Tây?"Kha Tây Ninh vô tội mà nhìn chằm chằm bát đĩa dưới đất, một lúc lâu sau mới hồi phục lại nói với Lam Vũ "Không có việc gì, tôi làm bể bát đĩa."
Thể loại Giải phóng bản thân tiêu sái thụ X muộn tao si tình ảnh đế công. Hôn luyến văn, công sẽ không xuất quỹ, không ngược, nhưng rất kích thích Nội dung tình hữu độc chung gương vỡ lại lành, hôn nhân giới giải trí. Nhân vật chính Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự. Editor + Beta Phương + Min Phong Hoa Các Đây chỉ là một câu chuyện hư cấu, liên quan tới hôn nhân đồng tính. Trong giới nghệ sĩ đôi khi vẫn có những cuộc tình bắt nguồn từ diễn xuất mà ra cũng như Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự bởi vì diễn mà kết duyên, hai người đóng cùng phim điện ảnh đề tài đồng tính luyến ái, nhập diễn rất thâm, củi khô bốc lửa, hơ khô thẻ tre 1 sau đó hoan hoan hỉ hỉ kết hôn. Phim bởi vì lấy đề tài mẫn cảm mà bị chém eo 2, sự nghiệp hai người đang trên cao nên lựa chọn không công khai tình cảm. Bảy năm sau, hai người người vì sự nghiệp chênh lệch, hôn nhân cũng bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn. Kha Tây Ninh vòng vòng chuyển chuyển, vẫn cứ tiếp tục câu chuyện cẩu huyết về tiền cát-xê, từ tiểu thịt tươi biến thành lão thịt tươi, fan từ tiểu mê muội biến thành mấy bác gái nhảy quảng trường. Nghiêm Tự sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, một bộ phim lấy ba nghìn vạn, trong vòng nửa năm nhận danh hiệu ảnh đế của giải Kim Mã. Kha Tây Ninh mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nam trên báo, cười lạnh nói "Ly hôn hay không?" "Không ly hôn." Nghiêm Tự xích hồng hai mắt. Kha Tây Ninh ký tên, cười to nói "Còn không ly hôn? Giữ lại về nhà để mừng năm mới?" Chú thích 1 Hơ khô thẻ tre ý chỉ việc hoàn thành xong tác phẩm 2 Chém eo tức là phim của 2 bạn đang chiếu mà bị cắt không cho chiếu nữa đó.
Đam Mỹ Nguồn Editor + Beta Phương + Min Phong Hoa Các 47,700 Hoàn Thành 110242 09/09/2021 truyện đam mỹ ngược h Đánh giá 8/10 từ 21 lượt Truyện mới của tác giả Đoản Miệt Tử Sai Sai đặt ra hư cấu, hợp pháp hôn nhân đồng tính. Truyện đam mỹ nhưng ngược nhẹ nhàng, từng câu từng chữ chạm nhẹ vào tim. Chưa Công Khai Đã Ly Hôn thực chất chỉ là một cuộc cãi vã quy mô lớn giữa hai vị diễn viên trường phái thực lực. Một người thì lo sợ nửa kia quá mức chói mắt, sẽ bị người khác cướp mất cho nên cố tình ngăn chặn không cho người thương "bạo hồng", kẻ còn lại thì ấm ức vì mãi sao chẳng nổi tiếng, biết bao giờ mới có thể nắm tay người kia kiêu hãnh công khai tờ hôn thú đỏ án truyệnKha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự bởi vì diễn mà kết duyên, hai người đóng cùng phim điện ảnh đề tài đồng tính luyến ái, nhập diễn rất thâm, củi khô bốc lửa, hơ khô thẻ tre 1 sau đó hoan hoan hỉ hỉ kết bởi vì lấy đề tài mẫn cảm mà bị chém eo 2, sự nghiệp hai người đang trên cao nên lựa chọn không công khai tình năm sau, hai người người vì sự nghiệp chênh lệch, hôn nhân cũng bắt đầu xuất hiện mâu Tây Ninh vòng vòng chuyển chuyển, vẫn cứ tiếp tục câu chuyện cẩu huyết về tiền cát-xê, từ tiểu thịt tươi biến thành lão thịt tươi, fan từ tiểu mê muội biến thành mấy bác gái nhảy quảng Tự sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, một bộ phim lấy ba nghìn vạn, trong vòng nửa năm nhận danh hiệu ảnh đế của giải Kim Tây Ninh mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nam trên báo, cười lạnh nói “Ly hôn hay không?”“Không ly hôn.” Nghiêm Tự hai mắt đỏ Tây Ninh ký tên, cười to nói “Còn không ly hôn? Giữ lại về nhà để mừng năm mới?”Chú thích 1 Hơ khô thẻ tre ý chỉ việc hoàn thành xong tác phẩm2 Chém eo tức là phim của 2 bạn quay xong nhưng không được chiếu.
Cuối cùng là kết thúc thật rồi! 2 năm ròng được gặp thầy Nghiêm và thầy Kha, cuối cùng cũng phải tạm biệt thật rồi! 129 chương truyện, 2 người edit, bộ truyện đánh dấu cho sự ra đời của Phong Hoa Các ❤️ Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Chưa Công Khai Đã Ly Hôn’ trong suốt hơn 2 năm qua ❤️ Cảm ơn mọi người vì đã kiên nhẫn chờ đợi, vì đã bỏ qua hết những thứ thiếu sót trong bộ truyện đầu tay của mấy chị em ❤️ Chúng ta lại gặp nhau ở những bộ truyện khác nữa nhé ❤️ Giờ thì, tạm biệt thầy Nghiêm, tạm biệt thầy Kha, tạm biệt Chưa Công Khai Đã Ly Hôn ❤️ Editor Đại Hoàng – Beta Min Chương 129 Ngoại truyện 5 Phần kế tiếp cuối Dưới bóng cây, thiếu niên giống như một tia sáng, dần dần xuất hiện trước tầm mắt mọi người. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi sọc và quần jeans phai hết sức phổ thông, hoàn toàn không khác gì những sinh viên đại học đang có mặt trên con đường này. Tiếng ve ngày hè râm ran không dứt, nhiệt độ nóng như thiêu đốt người ta, cậu nheo mắt lại vì ánh nắng chói chang, thở hồng hộc, dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi chảy xuống hai bên tóc mai. “Anh gì ơi.” Cậu kéo một người đang đi bộ lại, lau lau lòng bàn tay, sau đó lấy từ túi quần ra một tờ khăn giấy đã sắp bị vo thành một cục. Cậu cười, lễ phép mà khách khí hỏi “Xin hỏi studio của đoàn casting Tiểu lưu ly’ có ở gần đây không?” Tướng mạo cậu dễ nhìn, lúc cười lên lại càng hiếm người có thể cự tuyệt. Vì thế người qua đường tiện tay quơ được’ kia lập tức cười híp mắt nói địa chỉ cụ thể cho cậu, còn tốt bụng mà chỉ rõ đường đi, sợ cậu sẽ đi lạc. Người qua đường thấy thiếu niên vẫn mặt mày ù ù cạc cạc thì chậc lưỡi một tiếng, hỏi lại “Cậu mù đường đúng không?” Thiếu niên bối rối, không ngờ mình bị lộ nhanh như vậy. Cậu gãi gãi đầu, rồi lại áy náy cúi đầu. Người qua đường thở dài sườn sượt trong lòng, đúng là một hạt giống tốt, chỉ tiếc tính cách đơn thuần thiện lương quá, lại dễ xấu hổ, e là không thích hợp phát triển trong giới giải trí. “Studio này hiện tại vẫn chưa nổi tiếng.” Người qua đường thẳng thắn nói, “Cũng chưa làm công tác tuyên truyền. Nhìn cậu có vẻ là người ngoài giới, làm sao biết mà chạy đến đây casting?” Thiếu niên do dự giây lát, ấp a ấp úng nói “Em… em… em… thích Lam…” “Hầy.” Người qua đường nói, “Lại thêm một đứa nhóc vì thích Lam Điền mới tới casting.” Thiếu niên trợn to mắt ngạc nhiên “Chẳng lẽ có rất nhiều người như vậy ạ?” Người qua đường cười nói “Nhiều thì nhiều, nhưng ít ai nói thật lắm. Mọi người chỉ toàn trả lời quy củ kiểu thích diễn xuất’, hoặc là có hứng thú với kịch bản thôi. Thế mà vừa tới nơi đã tìm Lam Điền xin chữ ký.” Thiếu niên ngập ngừng “Anh là… nhân viên của đoàn phim ạ?” “Cũng có thể coi là vậy.” Người qua đường nói giỡn, “Cậu có thể gọi tôi là người tìm kiếm minh tinh. Chúc cậu may mắn, nếu cậu qua được casting, vậy coi như là công lao của tôi.” ** “Cắt!” Phó đạo diễn “Cảnh này diễn chưa đủ tự nhiên, nghỉ ngơi năm phút, sau đó quay lại.” Vừa dứt lời, nhân viên phụ trách trường quay, nhân viên hóa trang, nhân viên ánh sáng lập tức vào vị trí, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Kha Tây Ninh với tư cách người nhà tới tham ban hiện đang ngồi kế bên đạo diễn, mặt lạnh tanh xem hết cả đoạn này, thở dài một hơi, nhàn nhạt nói “Nghiêm Tự, anh sai rồi.” Nghiêm Tự nhìn cậu cười, tiện tay nhéo nhéo khuôn mặt người thương, trên thực tế từ sau khi hai người quay lại, số lần Kha Tây Ninh giận dỗi vô cùng ít, khó khăn lắm mới có một lần giả bộ giận, hắn phải phối hợp thật tốt. Nghiêm Tự nói “Anh sai gì cơ?” “Xuyên tạc lịch sử.” Nghiêm Tự không nói gì, nhướn mày nhìn cậu. “Không phải em thích Nghiêm Tự’, mà là em là fan của Nghiêm Tự’.” Kha Tây Ninh sửa lại từng li từng tí, còn mang theo chút ý tứ oán trách, “Lúc đó anh bảo đây là câu chuyện của hai đứa mình, anh muốn quay thành phim, kêu em kể lại những chuyện anh không biết. Em đã nói hết với anh rồi, vậy mà anh còn sửa lời thoại lung tung.” Nghiêm Tự đáp “Không khác nhau là mấy.” Ngừng một lát, như chợt nghĩ đến điều gì, hắn nhịn không được mỉm cười bổ sung “ Kha Tây Ninh thích Nghiêm Tự’ và Kha Tây Ninh là fan của Nghiêm Tự’ không có gì khác nhau.” Kha Tây Ninh “…” Kha Tây Ninh cắn răng “Có khác nhau.” Nghiêm Tự “Không có.” Kha Tây Ninh “Có.” Nghiêm Tự quay đầu nhìn cậu, ý cười chưa giảm, lan dần tới đáy mắt. Hắn hỏi ngược lại “Khác nhau ở chỗ nào?” “Nói thích gì đó ngượng ghê lắm.” Kha Tây Ninh cảm thấy Nghiêm Tự chơi xấu quá, cậu bất mãn cuộn cuốn kịch bản lại, “Với cả vì sao anh lại kêu diễn viên diễn em trông ngượng nghịu thế kia… Em làm gì có như vậy, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, cứ như tôn anh thành thần mà cung phụng không bằng.” Nghiêm Tự nói “Anh không biết gì đâu nhé. Kịch bản không có viết như vậy, đây là vấn đề do diễn viên lý giải.” “Vậy anh phản ánh lại với họ.” Kha Tây Ninh dở khóc dở cười. “Phản ánh rồi.” Nghiêm Tự tiếp tục rũ sạch quan hệ, “Ai kêu em không muốn diễn. Nguyên văn lời diễn viên anh có thể nói với em, cậu ấy bảo thử tưởng tượng dáng vẻ lần đầu tiên thầy Kha tới gặp thầy Nghiêm, chắc chắn là cực kỳ căng thẳng. Cậu ấy nhất định sẽ diễn ra dáng vẻ nai tơ non nớt đó, anh còn cổ vũ cậu ấy, kêu cậu ấy cố lên nữa.” Kha Tây Ninh “…” Kha Tây Ninh chỉ vào chính mình, đầy nghi hoặc hỏi “Chẳng lẽ ở trước mặt họ, em là kiểu người yêu vào là đầu óc lú luôn như thế hả?” Nghiêm Tự chỉ cười mà không nói. Kha Tây Ninh túm lấy một nhân viên đạo cụ đang rảnh rỗi, làm bộ bâng quơ hỏi “Này, các cậu thấy người thật là tôi và diễn viên trong kịch bản có giống nhau không?” Nhân viên đạo cụ tưởng mình bị vợ sếp bắt quả tang lười biếng, sợ tới suýt hôn mê. Anh ta vội nói liên thanh “Giống… giống chứ, cực kỳ giống.” Kha Tây Ninh vẫn chưa từ bỏ “Giống chỗ nào?” Hồi đó cậu đang là sinh viên, thiên hướng hơi chậm nhiệt, gặp người lạ có lẽ sẽ hơi ngại ngùng, nhưng ngại ngùng không có nghĩa là lắp bắp, càng không có nghĩa là nghe thấy hai tiếng Nghiêm Tự’ mắt sẽ sáng như sao. Quá không phù hợp với cách hai người ở chung hiện tại. Bây giờ cậu bảo Nghiêm Tự đi hướng đông, hắn tuyệt đối không dám rẽ hướng tây! “Giống chỗ nào?” Nhân viên đạo cụ gãi gãi đầu, cười ngốc đáp, “Có lẽ là tình yêu của anh đối với đạo diễn Nghiêm, kịch bản diễn nồng nhiệt y chang ngoài đời thực.” Kha Tây Ninh “…” Cái này thực sự không trách cậu được. Sáu tháng trước, Đại sư phong thủy’ gặt hái thành công lớn. Kha Tây Ninh tuy là nhân vật chính của câu chuyện đầu tiên, nhưng xét về cảnh diễn trong toàn bộ kịch bản, nhân vật Đại sư phong thủy do Phùng Nghị diễn mới là nam chính thực sự, những cảnh diễn của Kha Tây Ninh chưa tính là quá nặng, cậu được đề cử cho giải nam phụ xuất sắc nhất của giải Bông Sen Trắng. Có lẽ vì đã bỏ lỡ quá nhiều năm, vận may của Kha Tây Ninh thực sự không tốt, vì thế bản thân cậu cũng không ôm quá nhiều hi vọng đối với lần được đề cử này. Thế nhưng, không phải nhờ Tiểu lưu ly’ – tác phẩm định tình với Nghiêm Tự, Kha Tây Ninh đã dựa vào nhân vật Dung Lan kinh điển để giành lấy giải thưởng đầu tiên trong đời. Giây phút lên bục nhận giải, câu từ đã chuẩn bị trước đó toàn bộ bị ném ra sau đầu. Cậu đứng trên đài, tầm mắt vô thức nhìn xuống phía dưới, Nghiêm Tự đang cười vẫy tay với cậu, trong ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, giống như đang tuyên bố với mọi người rằng “Nhìn đi, anh chàng đẹp trai đang đứng trên bục nhận giải chính là người thương của tôi đó”. Kha Tây Ninh nghẹn ngào không thốt nên lời, nhận chiếc cúp từ trong tay khách mời trao giải, câu đầu tiên bật thốt ra chính là “Nghiêm Tự… Nghiêm Tự… Anh xem em làm được rồi này. Em đoạt giải rồi, em đang từng bước tiến lên gần anh hơn, đến một ngày em sẽ có thể đứng ngang hàng với anh.” Một câu nói vừa hèn mọn lại đầy tự tin, mâu thuẫn mà chứa chan lưu luyến không rời. Dưới khán đài ồ lên. Nghiêm Tự vẫn mỉm cười cổ vũ cậu. Kha Tây Ninh nghĩ mình đã trải qua nhiều gian nan vất vả, cho dù đứng trên khán đài to cỡ nào, cậu cũng vẫn có thể bình thản. Thế nhưng, thật kỳ lạ, cậu lại cảm nhận được nước mắt chực trào khóe mi và âm thanh nghẹn ngào trong cuống họng. Những lời ấy như bản thảo chưa được đánh sẵn, nhưng lại lượn lờ trong đầu cậu vô số lần, đến mức cậu đã thuộc nằm lòng. Đôi mắt Kha Tây Ninh đã hoen ướt, khóe miệng lại kéo lên đầy hạnh phúc, “Mười năm trước, anh là thần tượng, em là fan nhỏ của anh, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn theo anh; ba năm trước, anh là ảnh đế, em là một minh tinh nhỏ sắp hết thời… khoảng cách giữa hai ta dường như luôn xa xôi như vậy. Hôm nay, anh đã sắp trở thành một đạo diễn nổi tiếng, em mới được cầm chiếc cúp đầu tiên trong đời. Liệu, sau này anh có thể bước chậm hơn một chút, em sẽ chạy nhanh hơn một chút. Anh hãy đợi em, để em có thể nắm lấy bàn tay anh, sau đó chúng ta cùng bước đi… Thầy Nghiêm, anh thấy như vậy có được không?” Dưới khán đài không có micro. Ống kính chuyển hướng sang Nghiêm Tự. Từ đầu tới cuối ánh mắt hắn luôn chăm chú nhìn Kha Tây Ninh, chưa từng dời khỏi một giây nào, hắn cười, dùng khẩu hình đáp lại “Được, thầy Kha à. Chúng ta sẽ cùng bước tiếp.” Lễ trao giải Bông Sen Trắng rất giản dị tự nhiên, không mua bloggers quảng bá để xào nhiệt độ trước ngày tổ chức, cũng không mời Nghiêm Tự lên làm khách mời trao giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cho Kha Tây Ninh, càng đừng nói tới việc ban tổ chức sẽ chiếu VCR tình nhân, việc này xưa nay chưa hề có. Nhưng những khách mời có mặt dưới khán đài ngày hôm ấy đều ướt vành mắt, có người quen biết Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh, có những người không quen biết, chỉ mới nghe nói qua, đều không hẹn mà cùng cảm nhận được tình cảm sâu đậm của hai người. … “Thầy Kha.” Nhân viên đạo cụ niềm nở một cách thái quá. “Đêm trao giải ngày đó tôi có xem live stream. Tình cảm của hai anh thật sự vô cùng cảm động… tôi xem mà cũng suýt khóc.” Kha Tây Ninh càng nghe càng nhức đầu, sau hôm đó cậu đã vô cùng hối hận. Đầu tiên là Phó Diễm xụ mặt chất vấn vì sao không nói theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn, còn nói mỗi ngày phát tiền cho bộ phận văn án của công ty chính là để chuẩn bị cho ngày quan trọng này, kết quả Kha Tây Ninh hoàn toàn ném kịch bản ra sau đầu, phát huy tại chỗ, phát huy tại chỗ thì cũng thôi đi, đằng này còn nói đến là gập ghềnh trúc trắc. Sau cậu lại gặp Dung Tuyết, Dung Tuyết bày ra nét mặt rối rắm hỏi cậu, đoạn phát biểu ấy là Nghiêm Tự yêu cầu cậu nói hả? Biểu hiện của cậu thật sự rất giống tên đàn ông đang rơi vào tình ái cuồng nhiệt không cách nào tự khống chế. Không chỉ vậy. Nghiêm Tự hắn, ngày đó nhìn hắn bình tĩnh như vậy, không ngờ lại âm thầm ghi âm lại lời Kha Tây Ninh nói trên đài, còn cài đặt làm chuông báo thức. Mỗi ngày thức dậy đều phải nghe những lời đó, Kha Tây Ninh đau đầu không thôi, thầm nghĩ phải lựa thời cơ mà xóa tiệt đoạn ghi âm ấy đi. “Không cần khóc.” Kha Tây Ninh đỡ trán, nói với nhân viên đạo cụ, “Tôi còn chưa khóc mà.” “Làm gì có chuyện.” Nhân viên đạo cụ thật thà nói, “Chắc chắn anh đã khóc rồi, tôi nhìn thấy trên màn hình lớn ở quảng trường văn hóa mà. Nét mặt anh rất chân thành, tất cả chúng tôi đều thấy hết.” Kha Tây Ninh cố căng da đầu nói “Dùng thuốc nhỏ mắt đó, hiệu quả giả thôi.” Ánh mắt nhân viên đạo cụ lập tức từ cực kỳ hâm mộ chuyển thành sợ hãi và thương hại đối với Nghiêm Tự. Nghiêm Tự nói với anh ta “Em ấy đùa thôi, cậu đừng tin là thật.” Sau khi nhân viên nọ đi rồi, thái độ Nghiêm Tự nghiêm túc hơn “Tây Ninh.” Hắn nói, “Trong đoàn cá rồng hỗn tạp, sau này đừng nói đùa như vậy với người ta.” Kha Tây Ninh lật kịch bản, nghe hắn nói thì ừm một tiếng, hồi lâu sau mới nặn ra một câu “Em biết rồi. Thấy dáng vẻ cậu ta thành thật, trêu một chút.” Nghiêm Tự bật cười “Em còn trêu người khác cơ đấy.” Kha Tây Ninh đầu cũng không ngẩng lên, nói “Anh quá nhàm chán, ghẹo không nổi.” Nghiêm Tự không ý kiến gì, chỉ nhún nhún vai. Sau đó, hắn nhích lại gần cậu, hơi thở sát bên tai, hắn nói “Ban đêm anh thú vị hơn ban ngày nhỉ.” Kha Tây Ninh tự động xem nhẹ câu này, nhàn nhạt nói “Chồng chồng già cả rồi, anh giai à.” Bỗng cậu lật tới một trang kịch bản, liếc qua nội dung một cái, cậu kinh ngạc “Kịch bản này lúc trước em chưa thấy, chỉ biết mỗi bản của mình…” Nghiêm Tự ừm một tiếng. Kha Tây Ninh ngước nhìn hắn, chớp chớp mắt, tràn đầy mong đợi nói “Vậy trong kịch bản viết Lam Điền’ đã thích Hứa Văn Ngư’ từ lâu, là thật sao?” Nguyên mẫu của Lam Điền là Nghiêm Tự, mà nguyên mẫu của Hứa Văn Ngư là Kha Tây Ninh. Nghiêm Tự nói “Tối nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em ăn.” Kha Tây Ninh nhìn hắn “Đừng hòng đánh trống lảng.” Nghiêm Tự “Canh cá hay là canh xương nhỉ?” Kha Tây Ninh ghé lại “Rốt cuộc anh thích em từ bao giờ hả.” “Bí mật.” Nghiêm Tự nhéo mũi cậu, cười đáp, “Nhưng còn sớm hơn rất nhiều rất nhiều so với em tưởng tượng.” END. Hoàn ngoại truyện. Edit 917pm ngày 09/08/2020
chưa công khai đã ly hôn